40 tuổi, cái tuổi mà đàn ông thường rơi vào trạng thái "khủng hoảng tuổi trung niên", khi mà những mục tiêu lớn trong đời, thường không được trọn vẹn.
40 tuổi, bạn có phải là một người đàn ông thành đạt? Là chủ doanh nghiệp thành công? Là chuyên gia hàng đầu trong ngành? Bạn đã để lại dấu ấn gì trong cuộc đời?
40 tuổi, bạn đã có nhà riêng? Chung cư hay Biệt thự? Uh thì chung cư, nhưng mà chung cư cao cấp hay nhà ở xã hội? 🤣.
40 tuổi, bạn đi xe gì? Đọc báo thấy các cháu Gen Z kinh doanh sớm còn mua được cả ô tô đi, mà bạn vẫn đi con xe máy cà tàng mua cách đây hơn chục năm, bạn cảm thấy thế nào?
40 tuổi, bạn đã có một mái ấm trọn vẹn? Có vợ đẹp, con ngoan, đủ cả nếp tẻ? Đời sống vợ chồng có viên mãn 😅? Con có học trường quốc tế? Có nền tảng giáo dục ưu việt để con có bước đệm vững chắc vào đời?...
40 tuổi, nếu bạn vẫn còn bố mẹ, thì bố mẹ cũng đã già rồi, quỹ thời gian cũng chẳng còn nhiều. Bạn có đủ thời gian, tiền bạc để "báo hiếu" cho bố mẹ mình không?
Nói ra để thấy rằng, người đàn ông độ tuổi 40 khổ lắm các bạn ạ, 😂. Đủ các loại kỳ vọng, khuôn mẫu, vai trò, trách nhiệm. Bạn có thể đã nỗ lực và cố gắng rất nhiều; nhưng không chắc đảm bảo bạn đạt được tất cả những gì mà xã hội, gia đình, và bản thân bạn mong ước.
Để rồi, mệt mỏi và thất vọng về chính bản thân mình. Bạn có thể sẽ tự đặt ra câu hỏi? Tôi là ai? Mục đích của cuộc sống này là gì? Vì sao đi qua nửa cuộc đời, nỗ lực và cố gắng suốt thời đi học và đi làm, nhưng tôi vẫn thấy không hài lòng với cuộc sống này.
Nếu bạn hỏi, tôi là ai, tôi sẽ trả lời như sau:
Tôi Là, một đứa "con ngoan trò giỏi" suốt những năm phổ thông. Nhưng chỉ vài người biết, tôi cũng là một anh chàng lãng mạn và liều lĩnh khi âm thầm viết thư đút ngăn bàn, cho một bạn gái mà mình có cảm tình (lại còn viết bằng mật mã nữa chứ 🤣).
Tôi Là, sinh viên tốt nghiệp bằng Khá, hệ chính quy, của trường Đại học Xây dựng. Nhưng đã gần 20 năm sau khi ra trường, tôi khẳng định tôi không biết thiết kế và thi công một cái nhà dân như thế nào 😭.
Tôi Là, thằng nhân viên chịu khó và hiền lành, sếp bảo gì nghe nấy, luôn được các sếp quý nhất nhì công ty 😂. Nhưng là cái thằng mà luôn tạo ra bất ngờ cho các sếp, bởi tự nhiên xin nghỉ việc không có lý do chính đáng, 🤣.
Tôi Là, cái thằng phải suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng rất nhiều ở những năm tuổi 30, để lựa chọn giữa việc nhận lương tháng của người khác, hay tự xoay xở sống qua từng ngày.
Tôi Là, một ông đi bán Cốp Pha, nhưng chủ yếu thời gian là đi nghiên cứu về các chủ đề: con người, tâm trí, cảm xúc, tâm linh...
Cuối cùng thì tôi biết, tôi có thể là bất cứ ai, nhưng cũng chẳng là ai. Bởi cái danh xưng mà chúng ta mang bên người, cũng chỉ là lớp vỏ bên ngoài mà thôi, nó không phải là bản chất của chúng ta. Chúng ta, dù làm gì, bằng cấp ra sao, vị trí xã hội thế nào..., thì cũng chỉ là một sinh linh luôn hướng đến sự hạnh phúc tối hậu. Và nếu như vậy thì tất cả chúng ta cũng giống nhau mà thôi.
Tất cả sự bám víu vào bất cứ vai trò gì mà chúng ta đang là, hoặc muốn trở thành; đều là gánh nặng cho chính chúng ta. Là một chủ doanh nghiệp thành công, một chuyên gia hàng đầu, là một ông bố tốt, người chồng tốt, một đứa con có hiếu, là một người có lý tưởng xã hội cao cả...Chúng không bền vững. Bởi thực tế, chúng ta đang thay đổi từng giây phút, ở mức độ tế bào. Sự bám víu vào những danh xưng này là nguyên nhân chính khiến chúng ta luôn cảm thấy không hài lòng với cuộc sống của mình.
Tôi biết ơn tất cả những thứ đã tạo nên tôi ngày hôm nay: gia đình, trường học, bạn bè, công việc, môi trường sống... Nhưng tôi cũng hiểu rằng, tôi không nhất thiết chỉ là những điều đó.
Status này là lời chúc sinh nhật mà tôi tự viết cho chính mình. Mong rằng tuổi 40 là cái mốc mà tôi được trải nghiệm chính mình nhiều hơn nữa.
0 comments:
Đăng nhận xét